Ảo Tưởng Hôn Nhân
Phan_24
Thật sao? Chẳng phải thế sao? Giang Yến Ni thật sự không biết. Có đôi khi đi trên đường, nhìn thấy những cô gái rất xinh đẹp, nào ai biết được trong lòng họ ẩn chứa nỗi niềm gì? Ai mà biết được họ có giống như Giang Yến Ni, đang khổ sở cung phụng một “con cóc”.
Giang Yến Ni bỗng dưng cảm thấy nóng ruột.
Buổi tối, Trịnh Tuyết Thành gửi tin nhắn đến, hỏi:
- Ngày mai em có rảnh không?
Giang Yến Ni đương nhiên là rảnh, thế nhưng lại nói:
- Không.
- Có chuyện gì thế?
- Đi xem mắt.
Nhắn xong ba chữ ấy, Giang Yến Ni liền tắt máy rồi bực bội ném nó lên xô-pha. Chiếc điện thoại mới tinh, màu sắc rất đẹp, đẹp đến gai người, trên đó còn có miếng dán đề can Hello Kitty rất đang yêu. Ai nhìn thấy cũng phải nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại ấy chắc cũng không quá 18 tuổi.
Tuổi xuân ư? Giống như cây chổi mà mụ phù thủy cưỡi lên, bay vèo vèo trên không trung, mà Giang Yến Ni chính là mụ phù thủy già nua ấy.
* * *
Đêm khuya, trời nổi gió, cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt, nghe như tiếng răng ai đó đang va vào nhau lập cập.
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông. Giang Yến Ni vì không nỡ tắt máy cả đêm nên đành bật điện thoại lên. Cô với tay nhận điện thoại, là điện thoại của Trịnh Tuyết Thành:
- Em ra ban công đi!
Giang Yến Ni rất muốn giả bộ như người vừa bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, sau đó do dự một lát, nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể đánh thắng được sự tò mò, đã ngồi bật dậy khỏi giường vào lao nhanh ra ngoài ban công. Lúc này là một rưỡi sáng.
Cô nhìn thấy vườn hoa bên dưới là một ngọn lửa đang bốc cháy rất to. Trịnh Tuyết Thành đang ra sức dập lửa bằng cái áo khoác đắt tiền của mình. Ngay sau đó, có rất nhiều người phát hiện ra chuyện chẳng lành liền chạy đến giúp sức, lúc này ngọn lửa mới được dập. Mọi người thi nhau chỉ trích người đàn ông vô duyên vô cớ đốt lửa ở dưới bồn hoa.
Thực ra Trịnh Tuyết Thành chỉ viết vào chữ lên nền đất ở trong vườn hoa, sau đó đổ dầu vào các nét chữ. Trong tưởng tượng của anh ta, Giang Yến Ni có thế nhìn thấy “hàng chữ lửa” ấy từ trên ban công, thế nhưng do đổ quá nhiều dầu, những nét chữ lại vẽ qua nông nên ngọn lửa mới bùng lên dữ dội, thế là Giang Yến Ni chẳng thể nào nhìn ra là Trịnh Tuyết Thành đã viết chữ gì.
Vốn dĩ định viết một câu dài, thế nhưng lại phát hiện vườn hoa quá nhỏ, chỉ có thể viết được ba chữ. Sau khi dập lửa xong, Trịnh Tuyết Thành liền hỏi Giang Yến Ni:
- Em đoán xem ba chữ ấy là gì?
Giang Yến Ni ra sức lắc đầu, cô không đoán được, cũng chẳng dám đoán.
Trịnh Tuyết Thành mỉm cười tinh quái, thốt ra từng chữ một:
- Anh viết là “Lấy anh nhé!”
Chương 38
Đây là lần thứ hai Trịnh Tuyết Thành cầu hôn với cô thì phải? Anh ta giữ lời thật ư? Trịnh Tuyết Thành luôn sử dụng phương pháp rẻ tiền nhất: nếu không là tin nhắn thì cũng là dầu, người không biết chắc còn tưởng anh ta đến tập kích. Cầu hôn mà chẳng có hoa tươi, cũng chẳng có nhẫn gì cả.
Trịnh Tuyết Thành đưa tay vào mò mẫm trong túi áo vét, vẻ mặt rất bí ẩn, nụ cười thật xảo quyệt. Giang Yến Ni yên tĩnh chờ đợi, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cô nghĩ, nếu Trịnh Tuyết Thành không lôi ra được cái gì cô sẽ òa khóc mất.
Trịnh Tuyết Thành thật sự chẳng moi ra được cái gì thật! Sắc mặt anh ta tái nhợt, lại lục túi quần một lượt rồi la lên:
- Chắc chắn lúc nãy dùng áo dập lửa đã bị rơi mất rồi!
Trịnh Tuyết Thành lao nhanh ra ngoài cửa, Giang Yến Ni mặc nguyên quần áo ngủ cũng chạy ra theo.
Đám tàn tro ở dưới vườn hoa vẫn còn. Mấy bông hoa thược dược bị cháy đang rũ xuống mặt đất.
Có một cái hộp màu đỏ sẫm rất bắt mắt nằm ở bên cạnh những bông hoa thược dược bị cháy xém. Trịnh Tuyết Thành reo lên thích thú, vội vàng lao lên nhặt lấy cái hộp.
Là một chiếc nhẫn lấp lánh trong bóng đêm. Với kiến thức phân biệt thật giả của Giang Yến Ni, cô thực sự chẳng nhận ra được chiếc nhẫn ấy đáng giá bao nhiêu tiền. Cô chỉ cảm thấy gió rất lớn, có cảm giác toàn thân cô đang bị gió cuốn đi.
Toàn thân nóng rực, trán như nóng bừng lên. Sau đó Trịnh Tuyết Thành reo lên, đêm nay anh ta thật sự thích reo hò.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Á, ngón tay em to thế này cơ à, anh cứ tưởng ngón tay em không to lắm nên đã chọn một cái nhẫn nhỏ.
Giang Yến Ni lúc này mới phát hiện ra cái nhẫn đã được lồng vào ngón tay đeo nhẫn của mình. Có hơi chật một chút, xoay xoay một vòng, không thể tháo ra được.
Xin hỏi tối nay có cần phải kỉ niệm không? Có đáng phải kỉ niệm không? Bắt buộc phải kỉ niệm ư?
Vậy thì kỉ niệm thôi!
Giang Yến Ni lặng lẽ giơ ngón tay của mình lên, một chiếc nhẫn mảnh dẻ, cảm giác thật lạ lẫm, một cảm giác tồn tại thật sự. Thật tuyệt!
* * *
Cuối cùng Thẩm Anh Nam không thể giấu được thân phận thật sự của Tưởng Đại Bình.
Tề Cường đã đi điều tra về Tưởng Đại Bình, tìm theo dấu vết tìm ra được cửa hàng lẩu nay đã thuộc về chủ khác của Tưởng Đại Bình, tìm gặp được Mao Nhị. Từ cái miệng của Mao Nhị có thể nói ra được điều gì tốt đẹp chứ?
Tề Cường trông có vẻ vẫn bình tĩnh. Anh ta thậm chí tìm Thẩm Anh Nam nói chuyện một lần. Tề Cường nói:
- Phải nói là tôi không nên so đo, trong thời gian li hôn, cô có quyền tự do tìm nửa kia ình. Thế nhưng sao cô lại giấu tôi chuyện này? Cô giấu tôi là có mục đích gì?
Vấn đề cuối cùng của Tề Cường là:
- Cô với anh ta vẫn chưa chia tay đâu nhỉ? Thế mà cô lại nhận lời phục hồi hôn nhân với tôi, cô làm vậy là có mục đích gì?
Lần này thì hay rồi, trong con mắt của Tề Cường, Thẩm Anh Nam phục hồi hôn nhân với anh ta là có âm mưu, chuyện anh ta bị Đại Tử dọa dẫm đòi tiền chắc chắn có liên quan đến cô.
Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng nhất hiện nay chẳng phải là giải quyết vấn đề Đại Tử hay sao? Số tiền 30 nghìn ấy rốt cuộc là có đưa hay không đây?
Tề Cường nói chắc như đinh đóng cột:
- Không đưa. Tôi không tin anh ta có thể giết tôi!
Tề Cường còn nói:
Chuyện này có liên quan đến cô hay không tôi không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Bởi vì tôi cần phải bình tĩnh lại!
Tề Cường quả nhiên đã trưởng thành. Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình, sau đó nghĩ cách trả đòn Thẩm Anh Nam.
Thế nhưng hiện giờ, đã li hôn rồi, lại phục hồi hôn nhân rồi, những thứ không đáng tiền nhất cũng có đôi chút giá trị rồi, vì vậy nên đi đâu về đâu, Tề Cường cần phải suy nghĩ rồi mới tính tiếp được.
Trên thực tế, Thẩm Anh Nam cũng cần phải bình tĩnh lại.
Cô đang nghĩ, liệu phục hồi hôn nhân với Tề Cường có phải là một sai lầm hay không?
Trải qua chuyện của Tưởng Đại Bình, cô phát hiện ra bản thân mình không thể thích nghi được sự ích kỉ, đa nghi và độc đoán chuyên quyền của Tề Cường. Thật là mỉa mai, còn nhớ lúc trước ở với Tưởng Đại Bình, cô đã lưu luyến biết bao khả năng, học vấn và phong cách của Tề Cường.
Rốt cuộc cô cần một người đàn ông như thế nào đây? Cô thực sự hồ đồ mất rồi!
* * *
Tưởng Đại Bình đang ăn mì, rõ ràng là có ghế mà cứ thích ngồi xổm. Chưa đầy ba phút sau, cả bát mì to tướng đã vào trong bụng Tưởng Đại Bình.
Mì là do Thẩm Anh Nam nấu. Thật ra Thẩm Anh Nam đã cảnh cáo mình, không được đi tìm Tưởng Đại Bình nữa, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là khôi phục mối quan hệ của mình với Tề Cường.
Thế nhưng thời gian để Tề Cường bình tĩnh lại quá dài. Anh ta chẳng thèm đếm xỉa đến cô, từ chối ăn cơm do cô nấu, quyết không về nhà trước 12 giờ. Thẩm Anh Nam hỏi anh ta mười câu anh ta mới chịu đáp lại bằng một từ, ví dụ: ừ, phải, ờ…
Anh ta trở lại với tình trạng trước khi li hôn: lạnh nhạt, ái ngại và thù địch.
- Đại Tử có động tĩnh gì không? – Thẩm Anh Nam đã hỏi rất nhiều lần nhưng Tề Cường tức tối không nói năng gì.
Lâu dần Thẩm Anh Nam nghĩ, chuyện Đại Tử chẳng qua chỉ là một quả pháo xịt, dù gì xã hội hiện nay là một xã hội có pháp chế.
Vậy thì hiện giờ, chuyện duy nhất cần phải lo chính là chuyện Thẩm Anh Nam đi tìm đàn ông trong thời gian li hôn.
Đúng vậy, về vấn đề này, Tề Cường chưa bao giờ vượt qua được. Giang Yến Ni vô cùng coi thường Thẩm Anh Nam bởi vì cô không hiểu gì về con người Tề Cường hết. Một người chưa từng sống chung với anh ta dưới một mái nhà, chưa từng trải qua phong ba hôn nhân như Giang Yến Ni làm sao có thể hiểu được mùi vị chua chát và cay đắng?
Luật của một số người đàn ông là như vậy, anh ta có thể tìm cả 10 người đàn bà trong hôn nhân và 20 người đàn bà ngoài hôn nhân, chỉ cần anh ta quay đầu lại vào một giây cuối cùng, anh ta đáng được biểu dương. Còn đàn bà thì không được. Có cái yên cương nào có thể đi với hai hoặc ba con ngựa chứ? Không cho bạn xuống bùn thì đã là may lắm rồi!
Thẩm Anh Nam có điều muốn nói nhưng Tưởng Đại Bình không nhận ra, chỉ biết vùi đầu vào vớt nốt những sợi mì còn lại trong bát.
Thẩm Anh Nam nói:
- Em muốn li hôn với Tề Cường.
Đôi đũa trên tay Tưởng Đại Bình chợt khựng lại nhưng anh ta vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Anh Nam lặp lại những lời ban nãy. Tưởng Đại Bình vẫn không có phản ứng gì. Thẩm Anh Nam nôn nóng hỏi:
- Anh nghĩ sao?
Tưởng Đại Bình lúc này mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi:
- Anh… anh thì có thể nghĩ gì chứ?
Thực ra là Tưởng Đại Bình sợ Thẩm Anh Nam. Tâm trạng của Thẩm Anh nam lúc nắng lúc mưa, thậm chí thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết.
Thẩm Anh Nam thất vọng đứng dậy định bỏ đi. Trông chờ Tưởng Đại Bình đưa ra một ý kiến cho cô thật đúng là một chuyện không tưởng!
Tưởng Đại Bình cũng đứng dậy theo, nói:
- Cho dù em có làm gì anh cũng ủng hộ em!
Rồi anh ta lại tiếp:
- Nếu như em li hôn với anh ta mà vẫn muốn sống chung với anh, anh… anh…
Tưởng Đại Bình bắt đầu lắp bắp. Thẩm Anh Nam cũng cảm thấy rất ngại ngùng, trông có vẻ dường như cô đang tìm một con đường lui ình sau khi li hôn. Thế nhưng cô thực sự không phải như vậy, cái ý nghĩ li hôn chẳng qua là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô không dám nói ra ý kiến này với bất kì ai, thế nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Tưởng Đại Bình, cô lại vô tình nói ra điều đó.
Có lẽ nhìn bộ dạng Tưởng Đại Bình ăn nhồm nhoàm bát mì cô nấu, Thẩm Anh Nam lại cảm thấy có một cảm giác an toàn đến kì là.
Cô đột nhiên muốn khóc một trận cho đã đời.
Phần 11: Sống êm ấm là quan trọng nhất
Đổng Du gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống.
Không cần phải bất ngờ, cái tai họa này xuất phát là từ Tả Gia Thanh.
Hôm nay, Đổng Du đang vùi đầu vào một đống hóa đơn, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo từ bên ngoài hành lang, chẳng mấy chốc tiếng huyên náo tràn vào văn phòng nơi cô làm việc.
Một đám người chen vào trong phòng làm việc của Đổng Du. Cả đám người này bao gồm Tả Gia Thanh, thế nhưng hình như anh ta bị bắt giữ, bởi vì anh ta đang bị đẩy vào, hơn nữa người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta đang nắm chặt cánh tay anh ta.
Đổng Du kinh hãi nhìn vị khách không mời mà đến này, chưa biết phải làm thế nào thì người đàn bà đứng bên cạnh Tả Gia Thanh xông về phía cô. Từ xa cô ta đã chỉ thẳng vào mặt Đổng Du.
Cô ta nói:
- Là mày phải không? Chính là mày đã thông đồng với chồng tao, mạo danh tao để bán nhà của tao phải không?
Mắt Đổng Du như tối sầm lại. Những đồng nghiệp đang ngủ gật đồng loạt tỉnh táo trở lại, dỏng tai lên lắng nghe. Đổng Du đáng thương bị người đàn bà đó mắng chửi liên hồi, cô ta chửi mắng người ta còn nhanh hơn bắn súng liên thanh.
Khó khắn lắm mới đợi đến lúc người đàn bà kia nghỉ xả hơi, Đổng Du đáng thương liền biện minh:
- Chẳng phải là chị đã đồng ý rồi hay sao? Tả Gia Thanh nói rằng chuyện bán nhà là do hai người đã bàn bạc nhau rồi, chỉ có điều chị phải đi công tác, bảo tôi đến kí giúp tên. Chỉ có thế thôi!
- Kí giúp cái tên á? Lại chỉ có thế thôi á? – Người đàn bà ấy trợn mắt lên nhìn Đổng Du. Lần này thì ngón tay của cô ta chỉ thẳng vào mặt của Đổng Du – Giúp mà cô còn nhận của người ta 10 nghìn tệ hay sao? Chồng tôi đã khai hết rồi mà cô còn già mồm à? Cô có quan hệ gì với chồng tôi? Nhân tình nhân ngãi phải không? Đi, đến đồn công an! Tôi cho cô ngồi tù rục xương!
Đám người đi cùng người đàn bà ấy cũng hùa vào ra oai, Tả Gia Thanh hoảng sợ như con rùa rụt cô, chỉ biết im lặng đứng nhìn.
Đám người ấy cuối cùng đã bị ông chủ Đổng Du đuổi đi hết. Ông chủ nói:
- Đây là nơi làm việc, các người có chuyện riêng tư gì thì ra ngoài mà giải quyết!
Sau đó ông ta nói với Đổng Du:
- Có chuyện gì cô cùng bọn họ đến đồn công an giải quyết cho rõ ràng, đừng gây ảnh hưởng đến công ty!
Đổng Du suýt chút nữa thì òa khóc, ngay cả ông chủ cũng không thể ra mặt ình, thế thì ngoài việc đến đồn công an ra thì chẳng còn cách nào nữa rồi.
Ông chủ Đổng Du liền gọi 110, chỉ 10 phút sau, cả đám người được đưa lên xe cảnh sát hết. Đổng Du đơn thương độc mã, trong khi đối phượng là cả một đám người đông hùng hậu.
Trên xe cảnh sát, Đổng Du không ít lần chất vấn Tả Gia Thanh, tại sao lại kéo cô xuống bùn? Rõ ràng là anh ta cầu xin cô giúp đỡ, thế mà anh ta có chết cũng không chịu mở miệng, có chết cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đổng Du. Vợ Tả Gia Thanh cao giọng cảnh cáo Đổng Du:
- Hai người chớ có thông đồng bịa chuyện trước mặt tôi!
Đến đồn cảnh sát, Đổng Du đã hoàn toàn mất hết hy vọng. Bởi vì một câu nói của họ: chuyện cãi vã này chưa rõ trắng đen, phải ra tòa!
Ra tòa là sao? Ra tòa là cho dù cô có cố ý hay không, cô mạo danh chữ kí của người khác là phạm pháp.
Đổng Du ngất đi trên chiếc ghế dài tại sở cảnh sát.
Viên cảnh sát ấn vào huyệt nhân trung của cô, đổ mật ong vào miệng cô, lúc này Đổng Du mới mơ màng tỉnh lại. Cô mở to mắt, phát hiện đám người kia vẫn còn ở đó, vẫn đang hung hăng nhìn cô. Đổng Du chỉ mong mình lại ngất đi lần nữa.
Lúc này cô mới phát hiện ra một chuyện càng đáng sợ hơn nữa: lúc cảnh sát thấy cô ngất đi, vì sợ xảy ra chuyện nên vừa ấn huyệt nhân trung của cô vừa mở điện thoại trong túi của cô, tìm đến số điện thoại có lưu là “Ông xã” và ấn phím gọi cho Bác Đạt Vĩ.
Thế là chỉ 20 phút sau, Bác Đạt Vĩ đã có mặt. Bác Đạt Vĩ đã nghe cảnh sát nói đại khái câu chuyện trong điện thoại nên lúc anh ta đến, Đổng Du thật sự không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Chẳng nhìn cũng biết vẻ mặt của Bác Đạt Vĩ lúc này thế nào, chỉ mong anh ta đừng nổi điên ngay tại đồn cảnh sát này. Trước mặt Tả Gia Thanh, cô thật sự không muốn để mình mất mặt như vậy.
Chương 39
Thực ra thì Tả Gia Thanh làm gì còn tâm trí nào mà xem cô mất mặt. Một Tả Gia Thanh thường ngày vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu trước mặt vợ nay chẳng khác nào một con rùa rụt cổ, mọi uất ức chỉ dám trút ra sau lưng cô ta.
Đổng Du thực sự căm hận đến mức muốn lao đến bóp chết anh ta.
Thực ra cô muốn bóp chết bản thân mình hơn. Sau một hồi tranh cãi, đương sự hai bên cuối cùng cũng kí tên vào cam kết hòa giải, sau đó ai về nhà nấy. Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, chân Đổng Du như mềm nhũn ra.
Bác Đạt Vĩ hùng hùng hổ hổ đi ở phía trước, thật chẳng giống dáng vẻ của người vừa bị sốc.
Đổng Du vội vàng đuổi theo, lấy hết dũng khí định nắm lấy cánh tay của Bác Đạt Vĩ.
Đúng lúc ấy Bác Đạt Vĩ quay phắt lại, cánh tay vung lên thành hình bán cầu, đập mạnh vào Đổng Du lúc ấy không hề có sự chuẩn bị.
Đổng Du cảm thấy như mình đang bay lên, bên tai cô vang lên tiếng kêu la của mọi người. Thế nhưng cô không cảm thấy đau. Lúc ngã xuống đất, cô nhìn thấy bầu trời, một màu đỏ sẫm…
* * *
Hôm nay Đổng Du không về nhà, cô đi rồi.
Đây là lần thứ mấy Đổng Du bỏ nhà ra đi? Đổng Du yếu đuối chỉ có một thứ vũ khí duy nhất, đó là để bản thân mình tan biến.
Đổng Du hôm nay đã khiến tất cả mọi người phải kinh hãi, một phụ nữ có thai bốn tháng bị hất mạnh, bay ra xa ít nhất là ba mét. Thế nhưng lúc ngồi dậy, cô chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Cô thậm chí còn mỉm cười với người dìu cô đứng dậy, nói:
- Không sao.
Bác Đạt Vĩ đã đi rất xa rồi, chẳng hề có ý định đứng nhìn kì tích xảy ra với người vợ đang mang bầu của mình.
Chẳng mấy chốc Đổng Du đã biến mất trong tầm mắt của những người đứng đó. Họ nhìn thấy cô lên một chiếc xa buýt, không biết là tuyến số bao nhiêu, tóm lại là không thể về nhà.
Thực ra Đổng Du chẳng đi đâu xa. Cô vào thuê một nhà nghỉ nhỏ, trả xong tiền phòng thì trên người chỉ còn mỗi 10 tệ.
Đầu Đổng Du đau dữ dội. Thật kì lạ, rõ ràng là ngã đập mông xuống nền đất, thế mà đầu lại đau.
Cô không biết phải làm thế nào để đối mặt với phần đời còn lại, ngồi tù? Hay li hôn?
Có lẽ chết quách đi cho nhẹ nợ.
Cô nằm trên chiếc giường xa lạ trong khách sạn, khóc một trận đã đời. Chẳng biết tiếng huyên náo ở bên ngoài đã biến mất từ lúc nào, cả thành phố này dường như chìm vào sự tĩnh lặng của đêm khuya. Đổng Du không dám mở điện thoại, sợ Bác Đạt Vĩ tìm cô, càng sợ anh ta không tìm cô, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.
Không biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Đổng Du bị đánh thức bởi cơn đau đớn dữ dội. Cơn đau ấy đến từ bụng dưới.
Đổng Du ngồi dậy khỏi giường, định uống một cốc nước ấm cho dịu bớt cơn đau, khổ nỗi ở cái nhà nghỉ rẻ tiền này, ngay cả một cốc nước nóng cũng không có. Đổng Du định cố gắng chịu đựng thêm một lát, biết đâu sẽ đỡ. Thế nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội, những giọt mồ hôi rịn ra từng kẽ tóc. Cuối cùng Đổng Du không thể chịu đựng được nữa.
Cô mở máy điện thoại, gọi đến số của Giang Yến Ni trước. Nhưng Giang Yến Ni tắt máy. Người đàn bà này gần đây được cầu hôn rồi, nghe nói tình nhân suốt ngày quấn lấy cô, một giây không rời, có lẽ vì thế mà có thói quen tắt điện thoại vào đêm khuya.
Lại gọi đến số của Thẩm Anh Nam, cũng tắt máy. Người đàn bà này gần đây mới “nhặt” lại được hôn nhân, có thể nói là hạnh phúc, trên mặt lúc nào cũng thể hiện rõ điều đó. Nhưng nếu nói đáng thương thì chẳng kém ai cả.
Do dự một lát, Đổng Du liền gọi đến số của Bác Đạt Vĩ, cũng tắt máy nốt.
Đổng Du bắt đầu hoảng, cái cảm giác đau đớn ở vùng bụng dưới ấy giờ đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô. Những ngón tay cô run rẩy mở danh bạ, tìm kiếm trong tuyệt vọng. Một cái tên xa lạ hiện ra trước mắt cô: Trương Tùng Lĩnh.
Đổng Du vẫn nhớ anh ta là một người bạn bình thường của Giang Yến Ni. Đổng Du còn nhớ anh ta là một bác sĩ. Đổng Du còn nhớ trên người mình chỉ còn 10 tệ, ngay cả tiền thuê taxi cũng không đủ.
Không biết lấy động lực từ đâu mà tay Đổng Du vẫn ấn vào phím gọi.
* * *
Thượng đế nên phù hộ cho Trương Tùng Lĩnh, bởi vì anh ta là một người tốt. Lúc nghe điện thoại, Trương Tùng Lĩnh đang trực ở bệnh viện.
Điều Đổng Du không ngờ đó là Trương Tùng Lĩnh vẫn còn nhớ đến mình. Trương Tùng Lĩnh nói:
- Cô đừng cử động, tôi sẽ gọi 120 đến chỗ cô ngay!
Trương Tùng Lĩnh nói trong điện thoại:
- Cô nằm ngửa ra giường, hít thở sâu, đừng sợ!
Trương Tùng Lĩnh lập tức gọi xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu đến, Đổng Du đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Thượng đế cũng nên phù hộ cho Đổng Du mới đúng. Cô lương thiện đến vậy, một lòng chỉ mong ngóng được làm mẹ. Chính vì suy nghĩ này mà cô kiên cường hơn bất kì ai.
Đáng tiếc là Thượng đế đã mang đứa con của cô đi mất. Cú đẩy ấy của Bác Đạt Vĩ đem theo sự phận nộ và cả lời nguyền rủa. Đứa bé trong bụng có lẽ ở trong bụng đã chịu quá nhiều khổ sở, cuối cùng không cũng không thể chịu đựng được nữa. Sau phẫu thuật, Đổng Du cảm thấy mình như đã chết đi rồi.
Lúc mở mắt ra, khuôn mặt Trương Tùng Lĩnh hiện ra trước mắt cô. Trương Tùng Lĩnh nói:
- Tôi gọi điện cho chồng cô nhé!
Đổng Du nhìn anh ta, không gật đầu cũng không lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Anh có tin vào số mệnh không?
Trương Tùng Lĩnh trầm ngâm một lát rồi thận trọng nói:
- Tôi là bác sĩ, là “kẻ vô thần”.
Đổng Du gật đầu nói:
- Tôi thì tin!
Sau đó cô chẳng nói gì nữa. Trương Tùng Lĩnh im lặng hồi lâu rồi lại hỏi:
- Tôi gọi điện cho chồng cô nhé!
Đổng Du nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng:
- Tôi không có chồng.
* * *
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian